Ma ở Khám Chí Hòa
Đã là người Sài Gòn thì phải biết Chí Hòa, đã sống ở Sài Gòn nhất định phải một lần nghe tới cái tên này. Khám Chí Hòa, lối kiến trúc trận đồ bát quái chỉ có một cửa sinh, vượt ngục,… là những gì đã được viết, kể nhiều về trại giam này.
Và sâu hơn tí nữa, Chí Hòa cũng là nơi giam giữ phạm nhân, tạm giữ nghi phạm, của những vụ án khét tiếng Sài Gòn hoặc nói theo ngôn ngữ thời nay là những vụ “làm sốt cộng đồng mạng”, từ hình sự, mại dâm cho tới kinh tế.
Lưu ý: câu chuyện có phần tâm linh, cân nhắc trước khi xem.
Nhưng thôi, những chuyện trên đã đầy nhóc trên cõi mạng này rồi. Nên hôm nay tui sẽ kể cho các bạn nghe về một khía cạnh, tưởng chừng như đã quá gõ gàng, song, lại vẫn còn tương đối ít. Đó là chiện MA ở Khám Chí Hòa. Những mẩu chiện mà thằng tui được nghe kể từ một người… hổng biết sợ ma, nhưng chắc nịch, “ma là có thật, mài có niệm gì, mang dấu thánh gì, cũng thế thôi, đừng có đùa nhen ku”.
Các bạn có biết lí do tại sao bài này đăng đúng 12h trưa không? Bởi vì đây cũng là thời điểm dễ gặp ma nhứt ở Chí Hòa. Những đoạn dưới mình dùng xưng hô theo đúng như lúc nghe kể nhen – đã lược bỏ tối đa lời thoại “không phù hợp thuần phong mỹ tục”.
“Đã làm cán bộ hay phạm ở Chí Hòa là đã phải gặp ma, đã nhiều lần bị bóng đè. Nó dọa không sót một ai đâu. Nhứt là buổi trưa, ngồi làm việc tự nhiên đâu có cái bóng trắng, tóc đen dài, nó là là vào phòng, đi loay quanh rồi đến đứng ngay cạnh mình như đồng đội, đồng chí. Hoặc không nó cứ đứng đằng xa, rồi dần tới ngay sát cửa nhìn chằm chằm vào mình. Cứ đến giữa trưa là thế, ngồi làm việc là y như rằng có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình… Chờ xíu tao kể tiếp chứ tao nhớ lại nổi hết gai óc rồi nè”.
“Hông làm việc, chợp mắt xíu cũng đâu có yên với nó. Đù m* chớ, cứ thiu thiu đang vô giấc thì lại bị bóng đè, thoát ra được, mở mắt ra thì thấy nó đứng dưới chân nhìn mình. Mà hông thấy mắt nó đâu. Nó làm gì có mặt. Trắng bệch chẳng có gì giữa hai làn tóc đen dài. Có lần nó đứng đó tao cũng kệ m*, tao chửi nó, đù m* mài để tao ngủ nghen. Chửi xong nó là là đi chỗ khác, nhìn dậy tao khỏi dám ngủ tiếp luôn. Cứ ngủ trưa là bị bóng đè như thói quen của các cán bộ rồi”.
“Mà tao nói thiệt chứ không có ý xúc phạm thánh thần. Nhiều lần rồi, tao để con dao, cái kéo dưới gối, hay tụng kinh, để cây thánh giá rồi tỏi sát bên người. Tao vẫn gặp con nữ mặt trắng bệch đó. Có ông còn giơ cây thánh giá ra để cản, nó nhìn xong nó cười khách-khách-khách nữa mà. Đù m*, tao hông biết diễn tả sao, lúc gặp nó thì cái cơ thể của mày cứ như hông còn là của mày nữa. Bủn rủn hết tay chân”.
“Còn chuyện này nữa. Ma cỏ ở trại thì phạm cũng như cán bộ, quen quá rồi. Nhưng, nguyên trại độc nhất căn buồng mà bất cứ thằng phạm nào cũng sợ. Cứ nói vi phạm kỉ luật sẽ bị phạt giam trong đó, là tụi nó im thin thít mà chấp hành cho quy củ à nhen. Mà có lần một thằng mới vô trại, gấu lắm, đù m* nó bảo nó không sợ chết thôi chứ ma cỏ gì. Rồi ok, chú thích thì các anh chiều. Quậy quá tụi tao cứ như lệ mà phạt thôi”.
“Đêm đó cả trại mất ngủ vì tiếng thét của thằng đầu gấu kia. M* nó hét mà cả trại nghe. Tụi tao cũng kệ, vì hổng có ngu mà lại gần cái buồng đó. Sáng ra mở buồng thấy nó ngồi bó mình xó buồng. Mặt không còn giọt máu, hỏi gì cũng chỉ run run dạ dạ. Từ đó về sau ngoan hẳn. Chi tiết trong phòng thế nào thì thôi, tao không biết và cũng không muốn biết. Mấy lần đi tuần đêm, ma nó còn hơn “sếp” tụi tao dậy đó”.
“Nó đi sau lưng, đung đưa trên cành cây, nhảy nhót trên mái nhà giám sát tụi tao hoài thì mày thử nghĩ cái buồng đó còn kinh đến độ nào. Nhiều lần nó còn đi tuần giùm tụi tao nữa chứ. Sáng phạm hỏi sao đêm qua có vụ gì mà anh đi tuần trễ vậy, tao ngớ người bảo tao mới đến cơ quan sáng nay, đêm qua đâu phải lịch trực của tao, phạm mới bảo đúng dáng anh mà, đúng giọng anh ừm ừm ho đàm mà. Hiểu rồi hen. Hông thử dù chỉ một lần”.
“Mà mấy chuyện trên vẫn còn bình thường, vì gặp riết nên lâu sẽ chai, biết rồi để mà né. Ma nữ hay ma gì nó cũng xêm xêm tuổi mình hoặc như mấy ông lão, bà lão chống gậy, chỉ khác tụi nó đé* có bàn chân, cứ là là trên mặt đất. Lí do tao biết là tao tránh nhìn mặt, nhìn xuống dưới nên thấy, cũng đủ tởn rồi. M* chứ mày nghĩ đi, nguyên một cái áo dài trắng mà không có chân, cứ lả lướt vậy”.
“Cái mà tao ớn nhứt, là ma trẻ con. Không phải một đứa hay một đứa đi chung với người phụ nữ. Mà là cả một LŨ MA TRẺ CON” – khúc này ổng lại nổi da gà, lạnh sống lưng tiếp.
“Tà tà chiều đó, anh em ngồi uống nước tán dóc dưới góc cây, đù m*, tự dưng đang bình thường vậy, khựng lại hết, đứng hình lại hết. Đù m*, một đống thanh niên, có cả ông già cấp trên ngồi đó, tất cả thấy, một lũ trẻ con từ đâu chạy qua sân. Tiếng tụi nó cười ríu rít, ríu rít, rồi lại khúc khích, khúc khích, mặt đứa nào cũng hớn hở lắm. Lũ trẻ con chạy rượt nhau ngang qua chỗ tụi tao, chạy ra đến cổng rồi biến mất, tan vào không khí”.
“Thiệt, lúc đó tao với mấy thằng vừa châm điếu thuốc, lũ trẻ con chạy qua xong, tụi tao bừng tỉnh vì cái điếu thuốc nó cháy hết tới tận đầu lọc, làm bỏng tay còn vết nè, mới giựt mình như mới ngủ dậy sau cơn mơ. Mà mày nghĩ đi, từ chỗ tao ra đến cổng chỉ chừng 30-40m là cùng, mà lũ trẻ con kia nó chạy nữa, thì làm sao mà hết cái điếu thuốc chỉ mới hút được một hơi rồi để không như vậy. Mà nói cái điếu thuốc mới để ý tới gió, đù m*, lúc đó như kiểu mày đang bật quạt số mạnh nhứt, rồi có thằng điên nào nhảy ngay vào che hết gió cho mày vậy đó”.
“Anh em ngồi chứng kiến xong, chỉ còn biết nhìn nhau, không ai mở lời nào. Trời sao sao đó tự nhiên tối nhanh hơn mọi luôn. Từ đó trở đi, nếu không bắt buộc vì công việc phải túc trực ở trại, tụi tao ra quán cà phê trước cổng ngồi. Mà cũng nói qua chuyện ma ở buồng phạm, gặp cán bộ “giả” đi tuần hay cả buồng thấy trên tường nhúc nhúc bóng đen không rõ hình thù, đều là những chuyện thường thôi”.
Xong những mẩu chuyện của người quen tui, giờ tui đi… thay quần và tổng hợp tiếp cho quý bạn, các vị đây:
Chuyện “Con ma vú dài” ở khám Chí Hòa:
Vào khoảng đầu thập niên 60 dân sống tại Sài Gòn xôn xao về chuyện “Con ma vú dài” trong khám Chí Hòa được đăng trên báo chí thời đó, những năm 1960.
Chuyện kể là hàng đêm trong khám Chí Hòa, sau 12 giờ, người ta thường nghe tiếng khóc lóc thảm thiết. Rồi từ phía cuối hành lang tầng trệt, hiện ra một con ma mặc áo dài trắng, tóc tai rũ rượi là đà trên mặt đất.
Con ma vừa đi vừa khóc thút thít. Nó đi về phía khu nhốt các tù nhân phái nam. Ðến các phòng giam, nó đứng trước cửa, phạch áo thò cái vú dài cỡ chừng hai, ba thước nhắm ngay miệng tù nhân đang thiu thiu ngủ bắt… bú. Vì bị “cưỡng bách”, hơn nữa lại bất chợt nên khó có người nào thoát khỏi cái núm vú của con ma. Khi họ giựt mình dậy, thì chỉ ú ớ chớ chẳng vùng vẫy gì được.
Cắn cho đứt cũng không xong, mà nhả ra cũng không được. Sau đó, chừng 3 phút thì con ma thu hồi cái cái vú bất hủ kia lại. Nó đi qua phòng kế bên để tiếp tục người khác. Hàng đêm như vậy, con ma cái cho chừng 10 đến 15 tù nhân thưởng thức cái mùi vú dài “ngọt ngào ” của nó.
Cũng theo lời các nạn nhân kể lại, thì sau khi bị ma cho bú. Họ bần thần một, hai ngày mới hoàn hồn, tỉnh táo trở lại. Ðặc biệt, là không nghe nạn nhân nào kể lại mùi vị của cái vú dài như thế nào, ra làm sao!
Theo chuyện kể thì “con ma vú dài” là hiện thân của một nữ phạm nhân tuổi tròm trèm 30 mươi, bị bắt nhốt vì tội chống thực dân – đế quốc. Ở trong tù nữ phạm nhân này bị tra tấn dã man nên phẫn uất thắt cổ tự vận chết. Vì chết oan nên đã biến thành ma để chọc phá mọi người. Không biết câu chuyện có thật hay không.
Chuyện tiếp: Ai đang tắm?
(Kiểm chứng và đã được xác nhận là đã xảy ra)
Cả buồng 20 người đang ngồi chơi xem tivi, thì trong khi xem tivi có chia người ra đi tắm, cứ người này rồi người kia lần lượt.
Tắm xong hết ra xem tivi, cả buồng đều nghe tiếng trong phòng tắm có tiếng xối nước, 1 anh trong đám thấy thế mới đếm quân số đầu người coi thiếu ai đang ngồi đây không, thì đông đủ tập trung hết, nguyên đám nhìn nhau rồi ai nấy đều chăm chú xem tivi luôn. Chẳng ai dám vào xem trong đó là ai nữa… Ai thì ai ai cũng đã biết thứ đó là gì đang xối nước trong kia rồi.
Hết.
Sài Gòn Của Tôi
@saigonyeuthuong
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
Bình luận