Dinh Nhà Vương là điểm dừng chân thú vị khi ghé thăm cao nguyên đá. Diện tích dinh thự là 1.120 m2 xây dựng trên thung lũng Sà Phìn (Đồng Văn, Hà Giang). Hai bên con đường dẫn vào khu nhà Vương là hàng cây sa mộc thẳng đứng, xanh mướt quanh năm. Các cây sa mộc này được mang từ Trung Quốc về, trồng bên ngoài tường thành.
Tường thành gồm những phiến đá khít nhau, xếp thành vòng tròn bao quanh khuôn viên nhà. Những bức tường đá là nét đặc trưng trong văn hóa người H’Mông ở Hà Giang.
Lối dẫn vào nhà Vương là 15 bậc đá gồm những phiến đá lớn, vuông vức, được chạm khắc nhiều kiểu hoa văn.
Cổng nhà cong, uốn lượn với những cánh dơi – biểu tượng cho chữ “phúc”. Mái cổng bằng gỗ được trạm khắc tinh xảo, với nhiều kiểu hoa văn. Trải qua gần 100 năm, những chi tiết được đục đẽo thanh mảnh vẫn chưa hề mục nát.
Trước nhà treo bức hoành phi gồm bốn chữ Biên Chính Khả Phong, có thể hiểu là sắc phong cai trị miền biên cương.
Nhà Vương được xây dựng bằng nguyên liệu đá xanh, gỗ thông và ngói đất nung. Ngôi nhà được chia thành tiền dinh, trung dinh và hậu dinh với 4 nhà ngang, 6 nhà dọc. Tất cả đều được dựng 2 tầng, với tổng cộng 64 buồng.
Nhà xây cao dần từ ngoài vào trong, tính đến khu hậu dinh đã cao hơn cổng chính vào nhà khoảng 10 m. Giữa các gian nhà là những sân rộng, được lát đá phiến.
Theo tính toán của chủ nhà, các phòng trong cấp nhà đầu tiên dành để tiếp dòng họ, quân dân địa phương. Cấp nhà thứ 2 là nơi ở của 3 bà vợ, con cái, người hầu hạ. Cấp nhà thứ 3 là phòng nghỉ và bàn công việc của Vương Chính Đức – chủ nhân của ngôi nhà. Chính nơi đây, ông Đức xét xử tội phạm hay bàn những phi vụ buôn thuốc phiện lớn.
Trong khuôn viên dinh còn có cả kho lương thực, kho thuốc phiện, kho vũ khí. Hệ thống mái xếp chồng lên nhau, đặc trưng kiến trúc đời nhà Thanh, Trung Quốc.
Ngay từ khi xây nhà này, cụ Vương Chính Đức đã tính toán nó là pháo đài, có khả năng phòng vệ và chiến đấu, chịu được thời gian, thiên nhiên. Ngôi nhà xây bằng đá xanh vĩnh cửu, gỗ thông núi đá rất cứng và chống mối mọt tốt. Ngói máng âm dương màu ghi xanh có thể chống được mưa đá to – kiểu thời tiết khắc nghiệt ở đây.
Cửa bằng gỗ thông, được chạm khắc hoa văn độc đáo. Ngoài những bông hoa đào, dễ nhận thấy trên mỗi cánh cửa là một bông hoa thuốc phiện to.
Những chân cột nhà bằng quả cầu đá, hình quả anh túc. Tương truyền, những thợ giỏi nhất ở Vân Nam thời đó chạm khắc rồi dùng bạc trắng mài cho bóng chân cột nhà, thành màu đồng thau cho giống quả anh túc khô. Có thể thấy trong ngôi nhà có nhiều kiểu kiến trúc, hoa văn hình loài hoa anh túc.
Trong khu dinh thự còn giữ lại một số vật dụng thường ngày của gia đình họ Vương như bàn thờ, tủ quần áo, bàn làm việc, bàn ăn, cối giã gạo…
Liền kề với hậu dinh là hai lô cốt, chứa thuốc súng. Hai lô cốt xây bằng đá xanh, cao 3 tầng, trong đó tầng một thông với phòng ngủ của Vương Chính Đức ở khu hậu dinh.
Hai chòi gác bằng đá đều có lỗ châu mai. Đứng từ đây có thể quan sát tứ phía, dễ dàng phát hiện và chiến đấu khi có kẻ xâm nhập.
Ngoài hệ thống nhà chính, còn có một số khu nhà tách biệt như khu vệ sinh, nhà kho, chuồng bò, chuồng ngựa. Đặc biệt, nhà Vương có một bể lớn, dung tích 300 m3, hứng nước mưa đủ dùng quanh năm. Theo một số tài liệu, số tiền chi cho toàn bộ khu nhà hết 150.000 đồng bạc trắng, trong đó riêng bể nước tốn hết 700 đồng bạc trắng.
Người cho xây dựng dinh thự là Vương Chính Đức. Cụ Đức là thủ lĩnh của đồng bào H’Mông ở Hà Giang, nổi tiếng giàu có do buôn bán thuốc phiện. Khi Cách mạng Tháng 8 bùng nổ, cha con Vương Chính Đức và Vương Chí Sình (Vương Chí Thành) đã phối hợp với Việt Minh đánh đuổi Nhật – Pháp. Vương Chí Sình đi theo cách mạng, trở thành đại biểu Quốc hội khóa đầu tiên và được Chủ tịch Hồ Chí Minh tặng bảo kiếm có câu đối “Tận trung báo quốc/ Bất thụ nô lệ”.
Năm 1993, nhà Vương được xếp hạng di tích kiến trúc nghệ thuật. Đến năm 2004, Nhà nước đã chi 7,5 tỷ đồng để trùng tu toàn bộ di tích. Việc trùng tu được tiến hành trên nguyên tắc bảo tồn.
Ngày nay, nhà Vương trở thành một điểm tham quan không thể bỏ qua với những du khách yêu mến mảnh đất Hà Giang, địa đầu tổ quốc.
Dinh thự vua Mèo trên cao nguyên đá Đồng Văn
Khu dinh thự nằm trên thung lũng được chọn kỹ theo phong thủy. Đây là di tích quốc gia, đã được Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch xếp hạng từ ngày 23/7 năm 1993. Chủ dinh thự, ông Vương Chí Sình là người H’mông trong dòng tộc từng được biết đến như “vua người H’mông” khu vực Hà Giang những năm trước cách mạng.
Từ khi có Việt Minh, Vương đã giác ngộ và theo Bác Hồ. Với ảnh hưởng và uy tín của mình, ông đã giúp phong trào Việt Minh trong khu vực vùng cao nguyên Hà Giang lớn mạnh. Vương đã được Bác Hồ trân trọng tặng áo ấm, thanh kiếm và mời tham gia đại biểu Quốc hội khóa 1. Ngày nay, rất nhiều du khách đến dinh thự này tham quan.
Dinh thự họ Vương được xây dựng trên khu đất được chọn kỹ lưỡng về mặt phong thủy. Kiến trúc vừa mang dáng dấp phương Bắc, vừa mang bản sắc cổ truyền của dân tộc H’mông, lại như một pháo đài. Khu dinh thự này là một điểm tham quan không thể thiếu trên cung đường khám phá vẻ đẹp cao nguyên đá Đồng Văn – công viên địa chất toàn cầu.
Những tấm chắn và bình phong cũng được chạm khắc hình hoa với kỹ thuật cao và con mắt thẩm mỹ độc đáo.
Đôi khèn truyền thống của dân tộc H’mông được treo trong dinh thự.
Ngành văn hóa – du lịch Hà Giang đào tạo và sắp xếp cho hậu duệ của Vương (cô gái ngoài cùng bên trái) làm hướng dẫn viên cho du khách đến tham quan nhà Vương.
Mã Anh Lâm & Phan Dương
NGÔI NHÀ ĐẶC BIỆT - SUY NGHĨ KHÁC BIỆT
CÓ THỂ BẠN THÍCH
-
Đường phố trang hoàng rực rỡ. Biểu tượng rắn hổ mang nhả ngọc, hay đôi rắn quất quýt bên nhau…
-
Từ bánh chưng, bánh tét cho đến bánh thuẫn hay củ kiệu, dưa món... tất cả món ăn đặc trưng…
-
GIT - Món bê thui có ở nhiều nơi, nhưng bê thui tại Cầu Mống, Điện Bàn, Quảng Nam là…
-
Được biết đến với những bãi biển dài tuyệt đẹp, đảo Cô Tô, Quảng Ninh là một trong những địa…
-
Dân gian có câu "Ở đời có bốn cái ngu: làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu". Làm mai,…
-
Những nấc thang như lên thiên đường dần dần hiện ra trước mắt, khiến chúng tôi bị say đắm trước…
Bình luận